Tôi và người con gái ấy gặp nhau quá muộn màng, khi mà cô ấy tưởng như đã yên phận với một cuộc hôn nhân được hai bên gia đình mai mối, vun vén. Tình yêu là thế, đến không đúng thời điểm làm cả hai đau khổ.
Tôi cũng đã không còn trẻ nữa. Ở cái tuổi 32, lẽ ra tôi phải có vợ, có con đề huề rồi mới phải. Thế mà chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi chẳng ưng ai, cứ một thân một mình tới tận bây giờ mặc cho bố mẹ lo sốt vó. Cách đây vài năm, tôi cũng đã từng yêu nhưng rồi chẳng hiểu vì sao mà đến giờ sau khi chia tay, tôi không hề rung động trước ai thêm nữa.
Cô ấy 25 tuổi, vừa đẹp để lập gia đình. Cô ấy là người có công việc ổn định, gia đình nền nếp và học thức. Bố mẹ cô ấy làm mai cho một người mà đôi bên biết nhau từ trước. Cô ấy là người con ngoan ngoãn, lại chưa yêu ai nên cũng đã ưng thuận theo sự sắp đặt của gia đình.
Rồi chúng tôi gặp nhau, chỉ đúng 3 tháng trước ngày cô ấy cưới. Khi đó, tôi biết cô ấy là người đã có hôn ước nhưng không hiểu sao tôi vẫn si mê và lao vào cuộc tình đó. Cô ấy là người hiểu chuyện, cố gắng tránh né tình cảm của tôi vì biết mình đã ràng buộc bởi một lời thề ước. Nhưng tình yêu tự nó đến, ai mà cấm được, dần dần, cô ấy cũng đem lòng yêu tôi.
Chúng tôi gặp nhau khi em đã có lời hẹn ước với người đàn ông khác. Nhưng tình yêu cứ nảy sinh trong tim mỗi người (Ảnh minh họa)
Chúng tôi rất khó khăn để thú nhận với nhau rằng mình yêu người kia bởi trong mắt mọi người cô ấy gần như đã là gái có chồng. Tôi gạt mọi sĩ diện để nói lời yêu và cô ấy cũng thú nhận tất cả. Chúng tôi đã lén lút gặp gỡ, hẹn hò nhau sau lưng mọi người dù cho cô ấy đã mang danh “vợ sắp cưới” của một người đàn ông khác.
Tôi có thể cả nhận được tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Với người đàn ông kia, nó giống như một sự cam chịu nhiều hơn là yêu. Hoặc giả cô ấy đã nghĩ nó là tình yêu cho tới khi gặp tôi. Mỗi lần ở bên nhau, chúng tôi đều trách số phận đã để hai đứa gặp nhau quá muộn màng. Chúng tôi hợp nhau về mọi chuyện, từ cách sống, quan điểm, suy nghĩ đến ngoại hình, trình độ học vấn… Vậy mà duyên phận để chúng tôi trùng phùng muộn quá.
Cách đây hơn 1 tháng, cô ấy quyết định trao đời con gái cho tôi. Chúng tôi đã có một đêm trọn vẹn thuộc về nhau. Sau đêm đó, tôi càng quyết tâm có được người con gái mà mình yêu. Chúng tôi yêu nhau thì có gì sai khi tình cảm ấy là chân thành? Nhưng về phía cô ấy, có lẽ cảm giác có lỗi dằn vặt lương tâm vì dù sao cô ấy cũng đã đính ước với người kia và điều đó làm cô ấy quyết định rời xa tôi sau khi chúng tôi thực sự thuộc về nhau.
Cô ấy cứng rắn và lạnh lùng quyết định dừng lại. Từ hôm cô ấy ngừng liên lạc, tôi gần như phát điên vì nhớ nhung.Tôi không thể hình dung nổi rồi đây, khi cô ấy là vợ của người đàn ông kia tôi sẽ đối diện với những ngày tháng không được gần cô ấy như thế nào. Tôi thấy sợ tất cả…
Tôi hiểu quyết định này là vì trách nhiệm cho sự lựa chọn trước đó của cô ấy chứ không phải vì tình yêu. Cái cách mà cô ấy cố gắng vùng vẫy thoát khỏi mối tình với tôi đủ cho tôi biết điều đó. (Ảnh minh họa)
Chỉ còn 1 tuần nữa cô ấy cưới. Tấm thiệp hồng cô ấy cũng gửi tới mọi người rồi. Tôi hiểu quyết định này là vì trách nhiệm cho sự lựa chọn trước đó của cô ấy chứ không phải vì tình yêu. Cái cách mà cô ấy cố gắng vùng vẫy thoát khỏi mối tình với tôi đủ cho tôi biết điều đó.
Tôi đã suy nghĩ ích kỉ và hèn hạ đến việc sẽ công khai mối quan hệ của chúng tôi với mọi người để cuộc hôn nhân của họ bị tan vỡ. Có thể cô ấy sẽ bị hắt hủi và khinh thường nhưng tôi sẽ ở bên cô ấy để yêu thương và che chở. Nhìn em lên xe hoa theo người hay quyết làm mọi việc để giành lấy tình yêu, tôi phải làm sao đây?
(theanh@…)