Sáng sớm, Lâm Vũ đã vội vàng ra khỏi nhà, bà Như Nguyệt cũng đoán được con trai mình sẽ đi đâu. Suốt bao năm nay, tính cách và suy nghĩ của Lâm Vũ bà nắm rõ trong lòng bàn tay. Biết không thể thuyết phục được con trai mình, bà đã sắp xếp hết mọi thứ sau lưng anh. Bây giờ bà chờ sự may rủi bằng việc làm của Quỳnh Chi mà thôi.
Đúng như dự đoán của bà Như Nguyệt, Lâm Vũ xin nghỉ hẳn một ngày tại công ty để đi tìm Quỳnh Chi. Anh gọi điện cho Quỳnh Chi, nhưng âm thanh của bài hát Just One Last Dance vang lên. Lâm Vũ mỉm cười. Thì ra cô gái của anh yêu cũng lãng mạn và cổ điển thật. Anh chờ đợi âm thanh trong trẻo từ tiếng nói của cô nhưng vẫn chỉ là đoạn nhạc chờ đều đều. Không hiểu Quỳnh Chi đi đâu mà tắt máy nhỉ? Cũng may là Lâm Vũ còn nhớ mang máng cái quán cà phê nơi anh đã từng gặp Quỳnh Chi. Anh lao đến đó, phải khó khăn lắm anh mới xin được địa chỉ nhà trọ của cô từ một cô bé làm cùng Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi biết mình thật tàn nhẫn những cô đâu còn cách nào khác. Ảnh minh hoạ
Lâm Vũ lại phóng xe thật nhanh đến nhà trọ của Quỳnh Chi. Chưa bao giờ anh mong gặp Quỳnh Chi để bày tỏ nỗi lòng như lúc này. Căn nhà trọ của Quỳnh Chi sập sệ, chưa đến 20 m2 nhưng nhìn qua cửa sổ thấy đồ đạc trong phòng được sắp xếp khá gọn gàng đúng với phong cách sống của Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi không có nhà, Lâm Vũ đành ra quán nước ngồi chờ vì ngay cả chủ nhà cũng không rõ Quỳnh Chi đang làm ở đâu, chỉ biết Quỳnh Chi khá kín đáo và lễ phép, chưa bao giờ cô về nhà sau 10 giờ tối.
Lâm Vũ chờ đợi, thời gian cứ trôi chậm, mỗi phút dài tựa tỉ năm. Trước kia anh chỉ nghe người ta nói đến cái cảm giác chờ đợi người yêu dài như thế nào, giờ anh mới có dịp trải nghiệm mà tự dưng anh thấy cười chính mình. Trước kia, anh coi chờ đợi trong tinh yêu là nhảm nhí, giờ anh đang làm cái điều mà anh coi là nhảm nhí ấy đây.
Chán nản vì chờ đợi, Lâm Vũ lấy nốt bản hợp đồng của đối tác để xem xét lại các điều kiện. Cứ một tiếng trôi qua anh lại lấy điện thoại gọi cho Quỳnh Chi nhưng lần nào cũng chỉ nghe được bản nhạc chờ, không hề có người nhấc máy. Quái quỷ! Em có thể đi đâu nhỉ? Hay có chuyện gì xảy ra với em? Lâm Vũ bắt đầu lo lắng nhưng anh không biết làm gì ngoài ngồi và chờ đợi.
7 giờ tối, Lâm Vũ mới thấy bóng dáng của Quỳnh Chi bước đến trước cửa phòng trọ mở khoá.
– Em đi đâu cả ngày hôm nay mà anh không thể gọi được vậy?
– À, chào! Tôi để đi làm, để quên điện thoại ở nhà, anh tìm tôi có việc gì không?
– Em có biết em làm tôi lo lắng không? Tôi tưởng em…
– Tưởng tôi làm sao? Anh có sợ tôi sẽ đến nhà anh bắt đền chuyện hôm trước à? Xin lỗi! Tôi nghĩ anh không nên lo lắng về chuyện đó. Chúng ta đều trưởng thành, đều tự nguyện. Hơn nữa, tôi cũng không thích kết hôn với ai đó mà không phải vì yêu. Anh không cần lo trách nhiệm với tôi đâu, còn giờ tôi mệt rồi, không có việc gì thì mời anh về cho, tôi cần nghỉ ngơi.
– Quỳnh Chi! Em đang giận anh phải không? Anh muốn nói là…
– Những từ ngữ hoa mĩ ấy anh nên dành cho cô gái luôn cùng anh đi dự sự kiện với anh ấy. Cái cô mà hôm qua anh ôm eo anh khi đi xe máy lúc anh trưa ý?
– À, Thanh Ngọc à. Gia đình em ấy là cổ đông lớn của công ty. Hôm qua em ấy qua công ty xin thực tập trước khi tốt nghiệp, tiện thể nên đi cùng anh đi ăn trưa thôi. Anh chỉ coi em ấy như một cô em gái, mà trưa qua em đến công ty tìm anh à?
– À, tiện thể tôi đi qua có chút việc nên vô tình nhìn thấy thôi. Anh em mà tính cảm quá vậy?
– Em đang ghen phải không? Lâm Vũ kéo mạnh Quỳnh Chi về phía mình. Anh xin lỗi mà!
– Việc gì tôi phải ghen! Quỳnh Chi bất ngờ đẩy mạnh Lâm Vũ ra. Từ giờ anh đừng đến tìm tôi nữa. Phút nông nổi hôm ấy là do tôi lầm tưởng anh với Quang Vũ mà thôi, còn giữa tôi và anh chẳng có quan hệ gì hết. Tôi cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ làm lại tất cả, tôi bắt đầu thấy rung động trước sự quan tâm của một anh chàng đồng nghiệp mà lâu nay tôi không nhận ra. Hôm nay tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh ấy.
– Em nói dối! Có phải em đang ghen? Anh thừa nhận với em rằng trước khi có sự xuất hiện của em, anh cũng từng nghĩ mình sẽ cưới Thanh Ngọc chỉ vì danh dự, lợi ích của gia đình, nhưng từ khi em xuất hiện anh đã hiểu mình cần gì, nếu em sợ dư luận, chúng ta có thể bỏ đi thật xa, công ty anh có chi nhánh tại Mỹ, chúng ta sẽ qua bên đó.
– Tôi không muốn đi đâu hết. Tôi có bạn trai rồi. Xin anh hãy buông tha cho tôi. Quỳnh Chi nói rồi chạy vội vàng vào nhà đóng cửa mặc Lâm Vũ đập mạnh vào cửa:
– Quỳnh Chi! Em đang nói dối. Anh biết trước kia anh đã sai khi cố lạnh nhạt, kiêu ngạo khi đối xử với em, bởi anh sợ… Giờ anh biết anh thật sự cần em mà! Hãy mở cử cho anh!
Trời bắt đầu đổ mưa, Lâm Vũ đứng mãi trước cửa nhà nhưng Quỳnh Chi không chịu mở cửa. Lâm Vũ không hề biết nước mắt Quỳnh Chi đang tuôn rơi. Làm sao cô có thể huỷ hoại cuộc sống tương lai tốt đẹp của anh chứ? Làm sao cô có thể phá nát hết gia đình của cả anh và Quang Vũ. Trên trời, liệu Quang Vũ có đồng ý cho cô làm như thế?
“Chỉ vài tiếng nữa mặt trời sẽ mọc
Ngày mai sẽ đến và đó là lúc nhận ra
Tình yêu của chúng ta kết thúc mãi mãi
Em ước sao có thể tới với anh
Em ước sao chúng ta có thể vượt qua….
Đã không còn đường trở lại với em
Chỉ có 1 con đường để đi theo”
Nhạc bài hát Just One Last Dance đang vang lên trong tâm trí cô. Trời đang mưa hay nước mắt Quỳnh Chi đang rơi? Quỳnh Chi gọi điện cho người bạn thân nhất của mình là Diệp Anh rồi lao ra ngoài trời mưa đến nhà Diệp Anh khóc tức tưởi. Nhìn bộ dạng của Quỳnh Chi, Diệp Anh biết có điều gì đó không ổn nhưng không dám hỏi bởi bộ dạng của Quỳnh Chi lúc này thật giống một người điên: Tóc tai bù xù, da mặt trắng bợt. Quỳnh Chi chỉ nói với Diệp Anh một câu: “Mình đánh mất anh ấy rồi” sau đó ngất xỉu ngay trước cửa nhà. Diệp Anh thật sự lo lắng nhưng không biết phải làm sao đành vội vàng dìu Quỳnh Chi vào nhà, lặng lẽ nhìn cô bạn thân chìm sâu vào giấc ngủ.
Đã hơn 2 tiếng trôi qua, Diệp Anh tưởng Quỳnh Chi đã ngủ sâu nhưng nhìn chiếc gối đẫm nước mắt Diệp Anh biết cô ấy đã tỉnh từ rất lâu rồi, cô ấy lại đau lòng. Diệp Anh lại thở dài lặng lẽ.
……….
11 giờ đêm bà Như Nguyệt mới thấy Lâm Vũ bước vào nhà trong trạng thái ướt nhẹt, say mềm. Bà đau đớn nhìn con trai mình. Trái tim bà như có ai đó bóp nghẹt. Bà biết Quỳnh Chi đã làm theo ý bà nhưng sao bà thấy cay đắng quá! Lâm Vũ lên cơn sốt, ho suốt đêm. Bà tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn nữa để giữ cái gia đình này. Rồi Lâm Vũ sẽ quên nhanh thôi. Bà tự nhủ.
Trái tim Quỳnh Chi lại đau đớn thêm một lần nữa. Ảnh minh hoạ
Sáng sớm Lâm Vũ đã rời khỏi phòng, anh cứ từ xa đi theo Quỳnh Chi đến công ty rồi lại theo cô trở về căn phòng trọ. Cơn sốt làm anh thấy hoa mắt, chóng mặt. Đến 2 giờ chiều thì anh run lên, đôi chân muốn quỵ ngã. Cũng may là cậu bạn thân của anh cùng gia đình nhanh chóng tìm thấy Lâm Vũ và đưa anh vào viện. Suốt cơn sốt vì chứng viêm phổi, Lâm Vũ chỉ nhắc đúng một câu trong mê man: Xin đừng bỏ anh!
Ngày thứ ba, Lâm Vũ tỉnh táo hơn cũng là lúc Quỳnh Chi cay đắng bắt mình đống tiếp một màn kịch cuối cùng. Cô tay trong tay cùng Thái Dũng vào bệnh viện thăm Lâm Vũ:
– Con nghe tin Lâm Vũ phải nhập viện. Hôm nay con mới thu xếp vào thăm được? Con vô tâm quá! Bố mẹ bỏ qua cho con!
– Còn cậu này là? Bố Lâm Vũ cất tiếng hỏi.
– Dạ, là bạn trai của con, anh ấy tên Thái Viễn, con quên chưa nói với gia đình mình, anh Quang Vũ mất đã gần 2 năm, con cũng được mọi người khuyên rằng nên mở cửa trái tim mình lần nữa. Anh ấy biết hoàn cảnh của con, thật sự thương con nên…
– Uh, tốt quá! Mẹ cũng biết con bận mà vẫn sắp xếp vào thăm Lâm Vũ là tốt lắm rồi! Mẹ cũng mong con sẽ nhanh chóng tìm được người yêu thương. Sau này con cưới thì nhớ thông báo cho cả gia đình nhé! Cuối năm nay chắc Lâm Vũ cũng sẽ cưới Thanh Ngọc. Đúng là song hỷ lâm môn. Quang Vũ mà biết chắc nó cũng vui lắm!Thanh Ngọc, con lại đây chào chị đi con.
– Chào em! Sau này chắc bố mẹ nhờ cả vào em!
– Vâng! Thanh Ngọc khẽ khép nép.
Lâm Vũ im lặng không nói một câu gì hết. Anh cố gắng nhìn thẳng vào ánh mắt của Quỳnh Chi nhưng cô quay đi. Lâm Vũ muốn ngồi dậy, anh muốn kéo Quỳnh Chi ra khỏi căn phòng này, anh muốn ôm cô vào nghe cô nói với anh tất cả đều không đúng sự thật. Nhưng chân tay anh đờ đẫn, toàn thân đau đớn không sao cử động nổi. Anh nhắm mắt lại. Quỳnh Chi nén nhìn Lâm Vũ, chào cả gia đình rồi kéo tay Thái Viễn rời khỏi benh viện. Lâm Vũ đưa tay giơ ra phía trước, tuyệt vọng. Chỉ bà Như Nguyệt biết con trai bà đang đau đớn tới mức nào. Bà nén lấy khăn tay lau nước mắt. Sao ông trời lại đày đoạ chúng nó tới cỡ này hả trời?
(Còn nữa)
Mời các bạn theo dõi phần 5 của truyện ngắn Để tôi yêu em thay người đàn ông ấy trên Tình yêu giới tính ngày 3/5
Các phần khác của truyện Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P1) Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P2) Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P3) Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P4) |