Hà Nội trải qua những ngày lạnh cuối cùng mùa đông. Cái rét nàng Bân bất chợt về làm cho mọi người bỗng chốc lại có chút thời gian để thấy mình cô đơn. Anh nhớ em… cô gái đã từng là người yêu anh, cô gái đã từng… bỏ anh ở lại lúc này.
Chúng mình yêu nhau đến giờ là bao lâu rồi em nhỉ… Anh vốn không có thói quen đếm ngày đếm tháng, anh chỉ nhớ rằng từ khi em còn là cô nữ sinh trung học và anh là chàng sinh viên năm thứ nhất. Đến giờ, chúng ta có những vị trí nhất định trong công việc… Đó không chỉ là một quãng thời gian dài đếm bằng năm, bằng tháng mà còn là một sự trưởng thành trong suy nghĩ và lối sống.
Ai cũng khen chúng mình đẹp đôi, ai cũng chờ đợi ở chúng mình một cái kết viên mãn cuối cùng. Đã không biết bao lần nắm tay em cùng đi dự đám cưới của những người bạn. Chúng ta lần lượt chứng kiến sự thành đôi của những người bạn thân… Còn chuyện của chúng mình, cứ lần lữa, lần lữa mãi… Là vì anh! Anh cứ nghĩ chờ anh thêm chút nữa.
Thế nhưng anh không hiểu… trái tim em không còn đủ chứa những nỗi buồn và sự khắc khoải cho việc đợi chờ thêm nữa.
Trái tim em không còn đủ chứa những nỗi buồn và sự khắc khoải cho việc đợi chờ thêm nữa. (Ảnh minh họa)
Anh ích kỉ lao vào công việc tìm cho mình một vị trí thành đạt. Em lặng lẽ ở bên anh, hết năm này qua năm khác để đợi một lời cầu hôn. Trong lòng anh luôn nghĩ, em là của anh, là cô gái anh sẽ cưới làm vợ, chỉ là chờ thêm chút nữa mà thôi. Anh ích kỉ quá, anh chỉ nghĩ đến cảm giác của riêng mình. Và phải thừa nhận rằng, anh đã nghĩ em không thể rời xa. Một cuộc tình càng kéo dài lâu thì người con gái càng là người khó chấm dứt.
Vậy mà giữa một ngày mùa đông rét mướt, em quyết định chia tay. Hai đứa không giận hờn, không cãi vã, em vẫn đến điểm hẹn hò cùng anh như mọi khi. Ra về, em nắm tay anh và thì thầm: “Mình dừng lại đi anh, em chờ đợi đủ rồi, em muốn yêu một người khác”. Vậy là em đi. Anh đã nghĩ em chỉ giận hờn vu vơ, rồi em sẽ lại tìm anh như bao lần chúng mình hờn dỗi.
Nhưng không, lần này em buông tay anh thật.
Hãy cười lên em nhé, một người nào đó đang chờ em, sự dũng cảm của em rồi sẽ được đáp đền xứng đáng. (Ảnh minh họa)
Kể từ ngày chúng mình chia tay, anh đắm chìm trong nỗi đau mất em. Còn em, anh biết em đã phải hứng chịu những búa rìu dư luận. Người ta nói em bỏ anh vì mê tiền của một gã nhà giàu nào đó, thậm chí còn thêu dệt nên biết bao câu chuyện mà ngay cả người trong cuộc chưa từng biết tới. Em vẫn can trường và không thay đổi quyết định dù cho em vẫn bước chông chênh trong đời một mình.
Anh sẽ không níu kéo bởi lẽ anh đã níu kéo dần hết tuổi trẻ của em. Anh tôn trọng quyết định mà em đưa ra dù trong lòng vạn ngàn lần đau đớn. Nhưng cuộc sống là như thế, luôn có những cái giá mà chúng ta phải trả cho những sai lầm.
Em đừng buồn và cũng đừng suy sụp. Em xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc. Anh hiểu quyết định của em và thầm cầu mong em gặp được người yêu em hơn anh. Để buông tay anh, em còn đau khổ gấp vạn lần. Em đã phải dũng cảm rất nhiều khi chấp nhận chia tay một cuộc tình nhiều năm để nhận về mình những trắc trở nhiều hơn. Em đã đánh đổi quá nhiều…
Hãy cười lên em nhé, một người nào đó đang chờ em, sự dũng cảm của em rồi sẽ được đáp đền xứng đáng.
(ngongiovotinh@…)