Một nửa đời lưu lạc, dấu bóng hình nhau trong trái tim… Một nửa đời tiếng yêu nín lặng. Có những thứ ái tình, những bóng hình càng cố quên đi lại càng nhớ… Những sự chờ đợi trong vô vọng, những lòng tốt được trân trọng những không thể đáp đền bởi tình yêu… Trải qua những bể dâu trong đời, tình yêu có thể nào quay lại? Số phận của những con người đã vì nhau mà dứt tình, của những người vì nhau mà chờ đợi rồi sẽ đi về đâu? Yêu đôi khi cần dũng cảm nói ra nhưng cũng cần dũng khí để từ bỏ. Cái kết nào chờ họ sau những tháng ngày trái tim lạc lối? |
Kim đồng hồ nhích dần sang con số 12h trưa, không khí trong phòng làm việc vẫn rất bận rộn. Tiếng gõ máy liên hồi, tiếng người lật dở sổ sách loạt soạt. Tất cả đều tất bật với guồng quay công việc.
Băng Tâm chăm chú đọc đống tài liệu trên tay. Nó dày tới nỗi người ngoài chỉ nhìn thôi cũng thấy ngao ngán. Cô không ngừng đọc và ghi chép. Đôi mắt Băng Tâm cảm thấy có chút mỏi:
– “Chị Băng Tâm… tới giờ ăn rồi, đi thôi”.
Thảo Trang gập đống tài liệu trên tay Băng Tâm lại và nháy mắt nhìn cô thật lém lỉnh:
– “Chị định làm cho công ty vỡ nợ bằng cách làm việc xuyên trưa của chị đấy à? Nghỉ trưa ăn cơm đi chị”.
Tới lúc này Băng Tâm mới giật mình nhìn đồng hồ. Quả đúng là đã muộn thật. Có lẽ vì công việc quá bận rộn nên cô cũng không cảm thấy đói. Băng Tâm nhìn Thảo Trang rồi mỉm cười:
– “Đi, chị em mình đi ăn nhé. Chị sẽ mời em một bữa ra trò”
– “Ôi, nhưng… nhưng hôm nay em hẹn bạn trai tới đón rồi. Em xin lỗi chị nhé. Để lần khác nha. Chị chịu khó đi ăn một mình vậy nhé. Yêu chị nhiều!”
Nói rồi Thảo Trang tô vội thỏi son đỏ lên môi và nhanh chóng lao ra khỏi cửa với cái dáng điệu cuống quít. Cô bé luôn như vậy, hồn nhiên tới mức khiến người khác không thể buồn khi ngắm nhìn. Băng Tâm khẽ bật cười với sự “cuống lên vì tình” của Thảo Trang. Không biết đây là cuộc tình thứ bao nhiêu của cô bé. Đã không ít lần Thảo Trang khóc với Băng Tâm đến lả người vì thất tình, tưởng như sau đó sẽ chẳng thể yêu thêm ai được nữa. Ấy vậy mà cuộc tình sau đến, cô bé lại yêu như chưa từng bị tổn thương. Có nhiều người nói Thảo Trang hời hợt nhưng Băng Tâm thì không nghĩ vậy. Cô thích cách mà Thảo Trang sống, miễn là trái tim còn có thể rung động vì yêu thì dù đó là cuộc tình thứ bao nhiêu cũng đâu quan trọng…
Có đôi lúc Băng Tâm cũng ước mình có thể như Thảo Trang, nghĩa là khóc như điên, như dại nhưng rồi lại vội vã lao ra cửa vì một cuộc hẹn hò sau đó… Như thế đời nhẹ nhàng hơn biết bao. Nhưng… có một cái gì đó, một ai đó cứ chặn lại trong tim cô. Ở đó, nhức nhối lắm.
Trong phòng làm việc của Băng Tâm có khá nhiều người, tuy nhiên hầu hết đều đã có gia đình, vì thế ban trưa họ tranh thủ về nhà. Duy chỉ có có Băng Tâm và Thảo Trang là còn độc thân, vì thế hai chị em thường đi ăn trưa cùng nhau. Hôm nay Thảo Trang bận, bỗng dưng Băng Tâm cũng thấy mình chẳng có nhu cầu ăn uống gì nữa. Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa cho đôi mắt khỏi nhức mỏi rồi tiếp tục mở đống tài liệu còn đang đọc dở:
– “Sao giờ này em còn chưa nghỉ ăn cơm? Em định tranh chức nhân viên xuất sắc nhất công ty đấy à?”
Có đôi lúc Băng Tâm cũng ước mình có thể như Thảo Trang, nghĩa là khóc như điên, như dại nhưng rồi lại vội vã lao ra cửa vì một cuộc hẹn hò sau đó… Như thế đời nhẹ nhàng hơn biết bao. Nhưng… có một cái gì đó, một ai đó cứ chặn lại trong tim cô. Ở đó, nhức nhối lắm. (Ảnh minh họa)
Giọng nói ấm áp đó phát ra từ Kiến Bình. Anh làm cùng phòng với Băng Tâm và Thảo Trang nhưng vì tính chất công việc nên thường xuyên phải ra ngoài ăn cơm cùng khách hàng:
– “Anh Kiến Bình? Hôm nay anh rảnh à? Hiếm khi thấy anh có mặt ở văn phòng vào buổi trưa” – Băng Tâm ngước lên nhìn Kiến Bình đầy trìu mến.
– “Ừm, nay anh vô duyên quá chẳng có ai muốn ăn cơm cùng. Không biết em có nhã ý đi ăn cùng kẻ khốn khổ này không nhỉ?”
Băng Tâm bật cười vì cách nói chuyện hóm hỉnh và sến sẩm như trong phim của Kiến Bình. Cô cảm thấy vui vì xung quanh mình luôn có những người đồng nghiệp làm cô cười. Mà nói đúng hơn, ngoài họ, đâu có ai còn khiến cô có thể nhẹ lòng hơn được nữa.
– “Em không thể từ chối đúng không? Vì như thế nghe chừng em tàn nhẫn quá…”
– “Vậy đi nào”.
***
Trên tầng 18 của tòa nhà có một quán cà phê nho nhỏ. Điều đặc biệt khiến người ta nán lại nơi này chính là sự yên tĩnh và tầm nhìn rộng ra toàn thành phố. Ở cái tòa nhà mà guồng quay công việc lúc nào cũng là một “đặc sản” này thì xem ra nơi đây thật sự là thiên đường.
Băng Tâm và Kiến Bình lựa chọn một bàn sao cho dễ nhìn thấy thành phố từ trên cao nhất. Bữa trưa đã kết thúc kèm theo một chút nhã hứng với nơi này:
– “Em uống gì Băng Tâm?”
– “Cho em một ly cà phê đen, đặc, thêm chút muối nhé”
Gương mặt của Kiến Bình bỗng khựng lại khi nghe Băng Tâm lựa chọn đồ uống. Anh khẽ nhíu đôi lông mày và trong đầu đặt rất nhiều câu hỏi về người con gái ngồi đối diện mình. Tất nhiên, anh không quên làm theo những gì mà cô vừa nói.
– “Nói anh nghe xem, cà phê đen là sở thích hay thói quen của em?” – Kiến Bình bắt đầu câu chuyện của một buổi trưa nắng dịu bằng câu hỏi đó dành cho Băng Tâm.
Cô khẽ cười vì câu hỏi khá thú vị:
– “Thật ra, ban đầu nó là một sự thử nghiệm, dần dần thành ra thói quen và lâu dần thành sở thích”.
– “Con người thật lạ đúng không em?”
– “Lạ gì cơ anh?”
– “Thì đấy, con người thường hay muốn trải nghiệm thử những gì là đắng cay, để rồi biến nó thành thói quen của đời mình…”
Ánh mắt Băng Tâm vội nhìn đi nơi khác, cô giấu cảm xúc của mình sau cái nhìn vô định vào không gian. Băng Tâm hiểu điều Kiến Bình nói là gì…
Ở cái công ty này, nhiều người đặt câu hỏi vì sao cô còn cô đơn? Một người con gái ở tuổi 30 vẫn sớm tối đi về một mình tất nhiên sẽ gợi sự tò mò với mọi người. Họ đặt ra nhiều giả thiết nhưng Băng Tâm không nghĩ nhiều lắm về những điều đó. Cuộc sống của cô từ lâu đã không còn quen với việc giải thích. Cô thường im lặng. Gần 7 năm rồi cô im lặng.
Kiến Bình nhấp một ngụm nhỏ cà phê. Anh không muốn bầu không khí trở nên nặng trịch như thế nên tiếp tục câu chuyện:
– “Dự án lần này có vẻ nặng đúng không em?”
Băng Tâm khẽ thở phào trong lòng khi Kiến Bình chuyển chủ đề. Cô mỉm cười đáp lại:
– “Bước đầu có quá nhiều điều bỡ ngỡ nên thực sự em cũng hơi mệt… Nhưng em tin mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
– “Uhm. Cố lên nhé! Anh nghe nói sắp có giám đốc mới về. Anh ta sẽ trực tiếp lo dự án này với chúng ta. Tự nhiên thấy mệt ghê. Người mới không biết có thích nghi được không nữa”.
– “Mình về thôi anh, tới giờ làm rồi”.
– “Uhm…”
Cả hai nhanh chóng đứng dậy. Băng Tâm bước về phía cửa…
– “Băng Tâm” – Tiếng Kiến Bình rụt rè
– “Sao vậy anh?”
– “Từ mai, anh đi ăn cơm trưa cùng em nhé”
Băng Tâm hơi bất ngờ với lời đề nghị này. Một bữa trưa cùng nhau là điều hết sức bình thường nhưng nó sẽ là bất thường với mọi bữa trưa… Không phải Băng Tâm không hiểu những ẩn ý trong lòng Kiến Bình… Nhưng cô chưa sẵn sàng cho điều đó vì “có một cái gì đó, một ai đó vẫn nằm trong tim cô”:
– “Dạ được thôi ạ. Cả bé Thảo Trang nữa anh nhé. Em không thể để cô bé đi ăn một mình được”. Thật may là vẫn còn Thảo Trang có thể giúp Băng Tâm thoát khỏi tình huống khó xử này.
Băng Tâm di chuyển vào thang máy. Kiến Bình lùi lại đứng ngắm nhìn cô từ phía sau. Anh tự nói với chính mình: “Anh có đủ thời gian và sự kiên nhẫn cho em”.
***
Thành phố bắt đầu lên đèn… Dưới ánh đèn vàng, dòng người vội vã trở về với gia đình của họ. Nơi đó, có những người mà họ yêu thương đang chờ đợi.
Băng Tâm hạ đống hồ sơ xuống bàn đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Ai ai cũng vội vàng, duy chỉ có mình cô thong thả với đời. Không phải vì cô không mong đợi mà vì mong đợi quá nhiều trong vô vọng.
Phòng làm việc không còn ai nữa. Cô bé Thảo Trang cũng đã về tự bao giờ. Băng Tâm bật cười: “Thế đấy, lúc chưa có người yêu mới, hôm nào về cũng gọi chị í ơi. Vậy mà vừa tìm được tình yêu đã quên luôn cô chị rồi…”.
Băng Tâm dọn lại bàn làm việc, đặt đống sổ sách, giấy tờ cần thiết ngay ngắn và không quên đánh dấu đoạn cô còn đang đọc nửa chừng. Bất chợt, sự xuất hiện của Kiến Bình tại căn phòng làm Băng Tâm giật bắn mình:
– “Để anh đưa em về nhé, Băng Tâm”
– “Ôi, thiếu chút nữa anh làm tim em nhảy ra ngoài đấy. Anh còn chưa về sao?”
– “Uh, anh chưa…”
– “Sao hôm nay anh về muộn thế?”
– “Vì… anh bận chờ một người. Thôi, mình về cùng nhé. Hôm nay anh đi xe cùng với khách nên bây giờ về xe bus. Vậy là cùng đường với em rồi”.
Ở công ty này, có lẽ chỉ mình Băng Tâm đi làm bằng xe bus. Cô có thói quen đó từ thời sinh viên. Băng Tâm là thế, có những thói quen dù không còn phù hợp nhưng cô lại không muốn từ bỏ.
Chuyến xe bus lúc cuối ngày thường vắng khách. Quả thật, dành một khoảng thời gian để ngắm nhìn thành phố trên xe bus là một điều thú vị hơn những gì Kiến Bình nghĩ. Chuyến xe chạy chầm chậm qua các con phố. Ở mỗi một chạm dừng, tất cả mọi người đều vội vã xuống để nhanh chóng trở về với gia đình của mình. Nếu có một ai đó không vội vã trên chuyến xe này, có lẽ người đó là Băng Tâm.
Ở mỗi một chạm dừng, tất cả mọi người đều vội vã xuống để nhanh chóng trở về với gia đình của mình. Nếu có một ai đó không vội vã trên chuyến xe này, có lẽ người đó là Băng Tâm. (Ảnh minh họa)
Băng Tâm gục đầu vào vai Kiến Bình mà ngủ quên từ lúc nào. Anh im lặng, khẽ kéo cho đầu cô ngả gần vào mình hơn cho đỡ mỏi. Cái cảm giác này mới bình yên làm sao. Giá mà có thể, anh muốn chuyến xe chạy mãi… Cho tới khi nào một ngày mới lại bắt đầu.
– “Băng Tâm, dậy đi em, tới cuối bến rồi”
Băng Tâm giật mình ngồi dậy và ngượng ngùng khi biết mình vừa có một giấc ngủ dài trên vai Kiến Bình. Cô hốt hoảng:
– “Đã tới điểm cuối rồi ư? Em xin lỗi nhưng tại sao anh không gọi em dậy vậy? Hơn nữa nhà anh đâu có gần điểm này mà xuống tận đây chứ?”
– “Nhưng nhà em gần đây mà… Thôi nào, tạo điều kiện cho anh ga lăng chút đi. Chẳng lẽ anh không thể đưa em về nhà một hôm được ư?”
Thật khó để từ chối tự nhiệt tình của Kiến Bình, mà cũng chẳng có lí do gì để cô từ chối điều đó. Băng Tâm nhìn Kiến Bình rồi khẽ gật đầu:
– “Mình đi thôi… Nhà em phải đi ngược lại 2 điểm đỗ. Anh đừng có trách em vì phải đi bộ một đoạn xa đó nhé”.
– “Anh không yếu đuối đến vậy đâu cô bé”
Hai từ “cô bé” làm Băng Tâm khựng lại. Lại cái cảm giác đó, dữ dội, nhức nhối trong tim… Nó ùa về từ một miền kí ức đã ngủ quên 7 năm qua. Lời Kiến Bình nói giống như ai đó đã từng nói: “Cô bé, anh sẽ chẳng bao giờ buông tay em ra đâu”…
Cả đoạn đường về nhà Băng Tâm gần như im lặng. Có đôi khi Kiến Bình hỏi điều gì đó cô lại giật mình rồi chỉ cười gượng. Nhận ra sự khác biệt đó của Băng Tâm, Kiến Bình cũng chọn cách lặng im để bên cô. Có những khoảnh khắc người ta tuyệt nhiên không muốn dùng lời nói để phá vỡ.
– “Tới ngõ nhà em rồi. Anh về đi… Cảm ơn anh vì đã đi dạo cùng em như thế này”
– “Để anh đưa em về tận nhà…”
– “Thôi, đến đây là đủ rồi anh ạ. Em muốn tự đi về…”
Kiến Bình dừng lời đề nghị của mình tại đây. Anh không muốn cố gắng bước vào khoảng không gian riêng của Băng Tâm khi mà cô chưa đồng ý. Anh muốn đến bên cô, nhưng theo một cách nhẹ nhàng và đầy tự trọng. Anh sẽ không tự ý phá vỡ vùng bình yên mà Băng Tâm muốn giữ cho riêng mình. Anh tin, một ngày nào đó anh sẽ được phép bước qua mọi giới hạn. Nhưng chưa phải là lúc này…
– “Vậy em về cẩn thận nhé. Ngủ ngon!”
– “Cảm ơn anh. Chúc anh ngủ ngon”.
Một mình Băng Tâm bước vào con ngõ nhỏ nơi đã quá quen thuộc với mình. Cái cảm giác năm xưa lại ùa về. Nhưng giờ, mọi thứ chỉ còn là những kí ức nhạt nhòa và đang tối dần như con ngõ mà cô đi…
Cô thấy nhớ một người nào đó. Cô muốn gọi tên anh…
Cái cảm giác năm xưa lại ùa về. Nhưng giờ, mọi thứ chỉ còn là những kí ức nhạt nhòa và đang tối dần như con ngõ mà cô đi… (Ảnh minh họa)
***
Sân bay chiều thứ 7 đông nghìn nghịt. Ở ga đến, nhiều người xếp hàng chờ đón người thân của mình với gương mặt háo hức… Từ phía trong, một người đàn ông điển trai, vóc dáng cao lớn đẩy hành lí ra ngoài. Đó là Minh Khôi.
Minh Khôi cười thật lớn tiến về phía cô gái đang dang tay đón chờ mình ở sảnh của sân bay. Anh ôm chầm lấy cô ngay khi vừa gặp mặt:
– “Xin chào! Có người đón mình ở sân bay thật tuyệt! Cảm ơn nhé Thư Kỳ”
– “Chứ không phải có một cô gái xinh đẹp đón thật tuyệt sao?” – Thư Kỳ lém lỉnh.
Minh Khôi vừa khoác vai Thư Kỳ đi vừa đáp lại:
– “Phải rồi, một cô gái xinh đẹp. Xin hỏi cô gái xinh đẹp, bây giờ có thể đi ăn ở đâu không, tôi đói quá…”
Cả hai tiến về chiếc ô tô đang chờ sẵn. Chiếc xe lao vút ra khỏi bến đỗ…
Quán ăn mà Minh Khôi và Thư Kỳ đến khá sang trọng. Nó nằm trong một góc nhỏ của thành phố, không quá ồn ào và quang cảnh thì tuyệt đẹp. Minh Khôi vừa thưởng thức chút đồ ăn vừa không ngừng đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình:
– “Về nước trước mình vài tháng mà có cảm giác như Thư Kỳ đã hiểu nơi này lắm vậy. Sao tìm được quán này thế… nó thực sự rất tuyệt”.
– “Chỉ cần mình muốn thì sẽ tìm hiểu được thôi mà. Dẫu sao, điều đó cũng không khó như hiểu một con người. Nơi này bình yên đúng không? Mình muốn cậu có cảm giác thư thái nhất khi quay về nơi đây”.
– “Cảm ơn cậu!” – Minh Khôi nhìn sâu vào mắt Thư Kỳ với vẻ đầy cảm kích.
– “Chỉ cần cậu thấy ổn là được. Chỗ ở và công việc của cậu mình cũng lo xong rồi, lát có thời gian mình sẽ nói kĩ hơn. Giờ thì cứ từ từ tận hưởng chút cảm giác khi vừa về nước đi đã nhé”.
Cả hai ngừng ăn và bắt đầu lắng nghe những bản nhạc du dương ở nơi đây. Ngoài kia, thành phố đang chìm dần vào bóng tối. Cái thời khắc này luôn khiến người ta cảm thấy nhiều tâm trạng mà phần lớn là tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ.
Minh Khôi và Thư Kỳ rời quán nhỏ vào lúc 8h tối. Còn nhiều thứ chờ đợi cả hai trong những ngày sắp tới, sự bình yên nơi này cũng nên gác lại rồi.
– “Đây là địa chỉ khu chung cư của cậu. Mình đã báo với lái xe, anh ấy sẽ đưa cậu về. Nghỉ ngơi chút đi nhé, thứ 2 đầu tuần cậu có buổi ra mắt quan trọng tại công ty. Tối đó, cậu về nhà gặp bố nữa. Có gì cần cứ gọi cho mình nhé. Giờ mình về”.
6 năm làm bạn có vẻ là quá đủ để Thư Kỳ hiểu từng suy nghĩ, cá tính của Minh Khôi. Cô luôn biết lúc nào cần ở bên anh và lúc nào để anh lại một mình. Giống như khoảnh khắc này, cô biết đã đến lúc để anh tự do với cảm xúc của riêng mình. Vì thế mà cô về thay vì việc sẽ đồng hành cùng anh ở đoạn đường tiếp theo.
6 năm làm bạn có vẻ là quá đủ để Thư Kỳ hiểu từng suy nghĩ, cá tính của Minh Khôi. Cô luôn biết lúc nào cần ở bên anh và lúc nào để anh lại một mình. (Ảnh minh họa)
Thư Kỳ quay bước nhưng tiếng Minh Khôi gọi giật lại:
– “Khoan đã…”
Cô còn chưa kịp quay lại, Minh Khôi đã bước tới ôm chầm lấy:
– “Cảm ơn cậu… Mình sẽ không biết phải trả lương cho cô thư kí tuyệt vời thế này bao nhiêu cho đủ đây?”
Minh Khôi buông Thư Kỳ ra, hai tay giữ lấy đôi vai của cô:
– “Nói đi, mình phải trả lương thế nào cho xứng nhỉ?”
– “Mình tin cậu là một ông chủ giỏi để biết phải trả lương thế nào. Chỉ e có những điều không thể trả bằng tiền không biết cậu tính trả mình ra sao? Thôi, mình về nhé!”
Lần này thì Thư Kỳ đi thật nhanh. Minh Khôi đứng lại nhìn cái dáng nhỏ nhắn của Thư Kỳ… Vậy là một cuộc sống mới lại bắt đầu. Bắt đầu tại nơi mà anh đã từng nghĩ là chấm dứt.
Căn hộ của Minh Khôi chỉ có một màu trắng. Nó giống như những gì mà tại Pháp 7 năm qua anh đã sống. Căn phòng được bày biện đơn giản. Một số món đồ vật quen thuộc của Minh Khôi cũng được bày đặt tại đây. Lại một lần nữa Thư Kỳ chứng tỏ cô hiểu Minh Khôi đến mức nào.
Minh Khôi cất gọn hành lí vào tủ. Anh thay bộ đồ và tiến ra căn phòng nơi anh có thể nhìn thấy thành phố qua bức tường kính.
Thành phố này về đêm thật đẹp. Nó lung linh nhiều ánh đèn và tấp nập dòng người qua lại. Vậy mà tại sao mọi thứ trong Minh Khôi vẫn trống trải. Dường như hạnh phúc, sự ấm áp là điều mà anh đã mất đi từ 7 năm trước.
Anh ngắm nhình thành phố từ căn hộ ở tầng thứ 23 của mình. Anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại Việt Nam, vậy mà giờ này, anh đứng đây, nơi mà anh đã cố gắng đào sâu chôn chặt để đừng bao giờ nhớ. Vì nơi đây có một người. Người mà 7 năm qua giấc mơ nào anh cũng thấy.
Minh Khôi trầm ngâm và ném vào màn đêm cái nhìn vô định:
– “Có khi nào anh còn gặp lại em không?”
(Còn nữa)
Mời các bạn theo dõi tiếp phần 2 của truyện Lạc nhau một nửa cuộc đời trên Tình yêu giới tính vào ngày 14/5