Vẫn tất bận ở chỗ làm và tay xách nách mang đi đón hai đứa con, một tiểu học một mẫu giáo, cái bụng sồ ra che lấp đi dáng vóc cao gầy thời con gái. Trông giản dị và nhợt nhạt đến nao lòng. Hôm nay Khoa – chồng cũ của chị kết hôn lần hai với cô nhân viên trẻ kém chị hơn chục tuổi. Không phải chị không để ý bởi vì anh là một nhân vật khá có tiếng trong thành phố, đám cưới xa hoa của anh được mang ra bàn tán rất nhiều.
Hoa – cô em họ của Khoa bực tức gọi điện cho chị chửi rủa cô dâu chú rể, nó chửi Khoa là đồ mất nết, cô dâu là đồ lăng loàn. Nó cũng chửi chị ngu vì cam chịu, vì nhắm măt để yên cho “chúng nó” đến với nhau. Chị cười xoà cho qua, bởi chị biết Hoa ác khẩu nhưng lại là đứa thực tâm yêu thương chị nhất dù nó chả có tí máu mủ nào với chị.
Đã từng có thời nó thần tượng Khoa, thần tượng tình yêu anh dành cho chị, nó yêu những khúc tình ca Khoa viết dành riêng cho chị. Hồi mới yêu Khoa con bé Hoa mới học cấp 2, nó mê tít phim Hàn Quốc và dồn hết sự lãng mạn của những chuyện tình trên phim lên mối tình của chị và Khoa.
Chị yêu Khoa khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Khoa vốn là con trai cả của một gia đình bề thế giàu có bậc nhất trong thành phố chị. Khoa yêu ca hát và có một giọng ca rất đỗi ngọt ngào đủ sức đốn tim những cô gái trẻ mơ mộng như chị.
Chị nhớ lần đầu tiên Khoa tỏ tình với chị trong cuộc thi tiếng hát học sinh sinh viên, anh đắm đuối nhìn chị với ca khúc “Chờ em” và bước xuống tặng hoa chị. Vẻ đẹp trai và công tử của Khoa khiến chị gật đầu cái rụp, thủa 17 ấy chị đã yêu người con trai dành cho chị ánh mắt nồng nàn ấy.
Anh không thể trở thành một người đàn ông trưởng thành, một người chồng người cha tốt (Ảnh minh họa)
Yêu anh, chị yêu cả những phút yếu đuối của anh, khi anh bật khóc gục vào vai chị vì từ bỏ mơ ước trở thành ca sỹ và học kinh doanh theo sự sắp xếp của gia đình.
Anh theo học kinh tế được ba năm thì bỏ vào Nam theo đuổi sự nghiệp với nhóm nhạc của bạn anh, anh bảo chị đi cùng anh nhưng chị nào dám, chị còn việc học dang dở, nhưng dù vậy chị vẫn nhất quyết ủng hộ anh. Kẻ Nam người Bắc, chị nhớ như in lần ngồi tàu hoả cả một ngày đêm vào thăm anh, thời gian đó anh bị gia đình từ bỏ không chu cấp còn gia đình chị vốn chỉ là công chức bình thường.
Chị nhớ cảnh anh bế bổng chị ở sân ga, nhớ cảnh hai đứa xì xụp ăn chung một bát mì, nhớ lúc anh rúc vào chị cười nắc nẻ ôm nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp của anh, nhớ cả khi anh nắm tay chị bước lên sân khấu trong phòng trà anh biểu diễn… Khoảng thời gian đó chị là tất cả đối với Khoa, là nguồn sống và linh hồn những ca từ của anh.
Anh lay lắt sống trong Sài Gòn hơn một năm thì tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm mang theo, nhóm nhạc tan rã do không tìm được nhà đầu tư, ba mẹ anh đã trực tiếp can thiệp để đánh đổ ước mơ của cậu con trai nối dõi.
Thế rồi ba mẹ anh đưa ra điều kiện mời gọi anh quay về, đó là cho phép anh cưới chị sau khi chị tốt nghiệp, chỉ cần anh quay về tiếp tục việc học và tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Anh đã khiến chị tin hoàn toàn ở tình yêu dành cho chị khi chấp nhận quay về và theo học chương trình được bảo lưu trước đó.
Nếu không tính đến lời mẹ chồng chị rỉ tai lạnh ngắt, bà bảo chị quản anh cẩn thận tránh giao du với “mấy thằng bạn nghệ sỹ dở người” thì đám cưới của anh chị diễn ra long trọng và hoàn hảo. Chị khoe làn da trắng sáng cùng dáng người thắt đáy lưng ong trong chiếc váy cưới được đặt may đo đắt tiền, sánh bước bên anh trong lễ đường trắng muốt được trang hoàng bằng hoa và nến. Rất nhiều lời chúc tụng mối tình học sinh keo sơn, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ chị – “nàng thơ” trong các ca khúc của anh.
Anh vẫn yêu ca hát, anh đã khiến cả hội trường vỡ oà khi tha thiết hát “bức thư tình đầu tiên”, anh quỳ xuống đeo nhẫn cho chị và hứa hẹn chăm lo cho hạnh phúc gia đình nhỏ mãi mãi. Năm đó anh và chị đều 24 tuổi, chị nhớ mình đã yêu anh tròn 7 năm, 5 tháng, 13 ngày.
Hai năm đầu sau đám cưới là chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc khi anh chị hân hoan đón đứa con đầu lòng. Hai năm sau chị nhận ra anh hoàn toàn mơ màng trong cuộc sống hôn nhân và sự nghiệp. Mặc dù đã chấp nhận nối nghiệp gia đình nhưng anh không để đầu óc mình vào việc kinh doanh, anh vẫn yêu ca hát nhưng lại sợ cảnh nghèo khó của những năm tháng sống trong Sài Gòn.
Anh không biết chăm con, không biết chăm chị lúc ốm đau, cũng không biết quán xuyến cuộc sống như một người đàn ông trưởng thành. Những thứ anh có thể làm là hát karaoke cho chị và bạn bè nghe những khúc tình ca nồng cháy. Chị vừa là mẹ của con cũng là bảo mẫu của anh.
Rồi chị sinh tiếp đứa thứ hai, đứa bé sinh thiếu tháng mà chị lại khan sữa nên càng ốm. Chị mệt mỏi trầm cảm và hay cáu gắt nhiều hơn, chị bị mẹ chồng chì chiết vì không biết chăm anh, vì để anh cứ như người mất hồn gây bao lỗi lớn trong công việc.
Những cuộc cãi vã cứ ngày một nhiều hơn cho đến một lần anh để tay con gái lớn bỏng độ 3 do bất cẩn trong lúc nướng cồn, thương con trách chồng chị xỉ vả anh bằng tất cả những dồn nén trong lòng. Chính vào thời gian đó chị phát hiện anh đã tìm được tri kỷ mới cho tâm hồn nghệ sỹ của mình. Anh ngoại tình với cô nhân viên vừa ra trường sau những lần anh chị cãi vã và ly thân.
Hôm nay đám cưới anh bên hạnh phúc mới, lại một khúc tình ca mới vang lên. Nhưng chị biết anh không thể trở thành một người đàn ông trưởng thành, một người chồng người cha tốt. Đối với anh chỉ có tình yêu bất tử còn hôn nhân là thực tế giết chết sự lãng mạn của thế giới ảo trong anh. Và trong thế giới ấy anh mãi mãi là người hát tình ca gian dối.