Với một người đàn bà, không có nỗi đau nào lớn hơn việc chồng ngoại tình. Nhưng với tôi, nó càng trở nên tồi tệ khi chính bản thân tôi phải thừa nhận rằng, so với người đó, tôi không thực sự cần thiết cho anh. Cả ba chúng tôi đều không có tội nhưng cuộc tình tay ba này lại làm tất cả đều đau khổ. Lối đi nào sẽ tốt cho tôi và hai người đó?
Tôi đến với anh sau khi anh vừa chia tay mối tình kéo dài gần 7 năm của mình. Câu chuyện tình đó tôi nào đâu có lạ. Anh yêu lâu đến vậy, một cuộc tình mà anh đấu tranh nhiều nhưng vẫn phải đầu hàng trước sự phản đối cay độc của mẹ. Thú thực khi nghe những lời thú nhận từ anh tôi chỉ có cảm giác thương mà không hề thấy ghen. Thời buổi này tìm được một người đàn ông chung tình như vậy đâu có khó.
Sở dĩ tôi quyết định lấy anh vì anh nói rằng anh sẽ không bao giờ để tôi khổ. Anh lấy tôi thì sẽ làm tròn vai trò người chồng, người cha, chỉ có điều quá khứ với cuộc tình 7 năm là điều khó có thể xóa bỏ và mong tôi thông cảm. Anh không thể vờ như mình là kẻ chưa từng yêu ai sâu đậm để đến với tôi. Anh thú nhận tất cả để mong tôi hiểu và chấp nhận anh.
Ai mà không có quá khứ, bản thân tôi cũng vậy mà thôi. Khi thấy anh thành thật như vậy, tôi chấp nhận tất cả, chấp nhận yêu, lấy anh và chấp nhận quá khứ của anh. Bố mẹ chồng tôi cảm thấy hạnh phúc vì rốt cục anh cũng dứt được tình cũ để lấy một người mà ông bà ưng ý. Tôi chỉ biết qua qua rằng, bố mẹ anh không đồng ý người con gái kia chỉ vì mẹ chị ấy làm một cái nghề không đàng hoàng, mà người đời thường vẫn nói: “Lấy vợ xem tông, lấy chồng kén giống”, thế nên chị dù có tốt cỡ nào cũng không được đón nhận.
Giữa họ không chỉ có cái tình của những người từng yêu nhau mà còn có cái gì đó cao hơn thế, giống như là tâm giao, tri kỉ. Lần này thì tôi có cảm giác ghen thực sự vì tôi nhận ra chị ấy cần thiết cho anh và là một điều không thể nào tách bỏ được. (Ảnh minh họa)
Họ đáng thương hơn là đáng để tôi ghen tị và cay cú. Tôi lấy anh với tâm lí thoải mái và tự tin. Tôi tin mình có thể yêu anh và khiến anh yêu lại mình. Quả thực tôi đã không sai lầm khi lấy anh bởi vì anh đối xử với tôi rất tốt, tận tụy, tâm tình và hết lòng vì vợ, vì con.Tất nhiên, trong một lúc nào đó tôi vẫn nhận thấy nỗi nhớ của anh với cuộc tình đã qua nhưng tôi không chấp nhặt. Làm người mà dễ dàng trút bỏ quá khứ chẳng phải quá hời hợt hay sao?
Tôi đã nghĩ mình có thể cùng anh đi suốt cả cuộc đời như thế nhưng khi tôi biết sự thật về anh và người tình cũ thì tôi phải nghĩ lại. Thì ra bao năm nay chị ấy không lấy chồng, cứ lặng lẽ ở bên chồng tôi như một người bạn tri kỉ. Công việc làm ăn của anh ấy được như ngày hôm nay cũng là do chị ấy góp vốn để anh phát triển.Giữa họ không chỉ có cái tình của những người từng yêu nhau mà còn có cái gì đó cao hơn thế, giống như là tâm giao, tri kỉ. Lần này thì tôi có cảm giác ghen thực sự vì tôi nhận ra chị ấy cần thiết cho anh và là một điều không thể nào tách bỏ được.
Tôi có thể chấp nhận quá khứ anh ấy từng yêu sâu đậm nhưng không thể chấp nhận việc mãi mãi người đó đồng hành trong hôn nhân của chúng tôi. (Ảnh minh họa)
Càng đớn đau hơn nữa khi tôi biết rằng hai người họ đã có với nhau một đứa con 3 tuổi. Cháu kém con của chúng tôi 4 tuổi. Dường như người đàn bà này cũng không hề có ý định giành lấy chồng tôi bởi chị ấy vốn dĩ đã có anh ấy cả trong quá khứ và hiện tại. Chị ấy ở trong lòng chồng tôi là một người không thể nào thay thế được nên dù không được gọi là vợ chính thức như tôi nhưng chị ấy không cảm thấy thiệt thòi.
Tôi tin chồng sẽ không bỏ mình bởi nếu muốn làm thế anh ấy đã làm rồi. Nhưng về phần tôi, tôi không muốn sống như thế này thêm nữa. Tôi có thể chấp nhận quá khứ anh ấy từng yêu sâu đậm nhưng không thể chấp nhận việc mãi mãi người đó đồng hành trong hôn nhân của chúng tôi. Hơn nữa, tôi có cảm giác rằng chị ấy mới thực sự cần cho anh. Loại bỏ những suy nghĩ ích kỉ của mình, tôi nghĩ có lẽ tôi nên buông tay trả anh về bên người anh cần.
Liệu tôi có quá ngốc nghếch khi tự mình dâng chồng cho người khác?
(ngoclinh@…)