Ngân (35 tuổi, Lê Duẩn, Hà Nội) có vẻ mặt khả ái, nước da trắng ngần, dáng người cao dong dỏng, lại làm cho một công ty của nước ngoài với mức lương khiến khối kẻ ghen tị. Vậy mà 35 tuổi rồi cô vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, được xếp vào hàng gái ế. Ngày còn đi học, Ngân đã từng tuyên bố “sẽ không lấy đàn ông Việt” vì theo cô, đàn ông Việt vừa ích kỷ, vừa gia trưởng lại cục cằn thô lỗ, không đáng để cô chọn mặt gửi vàng. Có lẽ bạn bè nghe được lời đó chẳng ai dám tán tỉnh Ngân vì nghĩ mình là đàn ông Việt chuẩn mực.
Đến khi đi làm, trong công ty cũng có một vài anh chàng để mắt đến Ngân nhưng hễ ai có ý định tán tỉnh thì đều bị cô dằn mặt: “Thà ế chứ chẳng thèm lấy trai Việt”. Vậy là các anh thích Ngân đều không đánh mà lui, lần lượt họ cũng đi lấy vợ. Còn Ngân, cô cứ mãi mơ mộng anh chàng quản lý người Mỹ vừa phong độ lại vừa ga lăng trong công ty. Thế nhưng người con gái hời hợt như Ngân thì chẳng thể lọt vào mắt xanh của anh chàng người Mỹ kia. Đến khi anh ta cưới một người con gái, theo Ngân thì vừa đen vừa xấu thì cô càng tức tối ghen tị. Ngân cho rằng người xấu như thế còn lấy được chồng Tây, hà cớ gì cô lại không. Vậy là Ngân ôm hy vọng về một anh chồng Tây từ năm này qua năm khác, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội trong đời cho đến khi 35. Nhiều lúc cô nhìn bạn bè đều con cái cả rồi mà lại chạnh lòng. Đến lúc này thì bố mẹ Ngân suốt ngày thở ngắn thở dài: “Chúng tao không dám đi ra ngoài đường vì gặp ai họ cũng hỏi mày sắp lấy chồng chưa?”. Lần 1, lần 2 Ngân còn giả vờ làm ngơ, nhưng ngày nào mẹ cô cũng ra rả bên tai chuyện chồng con thì cô cũng trở nên đứng ngồi không yên.
Chẳng biết do gia đình, bạn bè thúc giục hay do đã chán cảnh lẻ loi một mình mà Ngân cũng thèm một gia đình nhỏ của riêng mình, thèm một người đàn ông có thể cho mình dựa dẫm. Vậy là Ngân quyết định sẽ hạ thấp tiêu chí chọn chồng xuống nhưng vẫn đề cao chồng phải là người tâm lý, biết chiều chuộng, ga lăng với phụ nữ.
Quả nhiên từ ngày Ngân hạ tiêu chí chọn chồng, không ít người giới thiệu cho cô người này người kia. Cuối cùng sau mấy tháng miệt mài tìm kiếm, gặp gỡ, Ngân để mắt đến một anh chàng kém cô 2 tuổi, độc thân, chưa vợ. Đó là một người đàn ông có tài ăn nói, khéo léo, và đặc biệt rất tâm lý, biết chiều chuộng Ngân vô điều kiện. Gặp được đối tượng ưng ý, chẳng mấy chốc Ngân sung sướng ngã vào vòng tay hắn mà không hề hay biết mình đang ngã vào một kẻ Sở Khanh chẳng ra gì.
Người yêu của Ngân tuy chưa có vợ nhưng là tay chơi bời gái gú, có tính cả thèm chóng chán. Sau khi tán được Ngân, hắn lại bắt đầu một cuộc chinh chiến khác. Đến lúc Ngân thông báo có thai thì hắn cũng “mất tích” cùng với lời nhắn: “Anh chỉ chơi bời với gái ế như em để đổi vị thôi chứ vợ anh thì phải trẻ đẹp. Vả lại anh chưa muốn lấy vợ, cái thai tùy em xử lý nhé, không liên quan đến anh đâu”. Sự trắng trợn của gã Sở Khanh đã làm cho Ngân càng có cái nhìn bi quan hơn về đàn ông Việt. Ngân tâm sự: “Mình sợ đàn ông Việt rồi. Còn yêu á, từ nay xin chừa. Giờ mình và con trai sống với nhau là hạnh phúc lắm rồi. Mình cũng chẳng hận gì anh ta nữa, vì dù sao mình cũng có được đứa con”.
Cũng là gái ế như Ngân, nhưng Vy (32 tuổi, Xuân Diệu, Hà Nội) bất hạnh hơn khi gặp phải một gã vừa Sở Khanh lại vừa đào mỏ. Vy không xinh, công việc chỉ là nhân viên văn phòng bình thường nhưng bố mẹ giàu có nên cô cũng có một khoản gọi là của để dành. Do bản tính rụt rè nhút nhát, ngoài 30 tuổi rồi mà cô vẫn chưa có anh chàng nào để mắt tới chứ nói gì chuyện chồng con. Ở công ty, Vy đương nhiên được gắn mác là “hàng tồn kho” luôn được mọi người quan tâm nghĩ cách “xuất kho”. Sau nhiều lần chị em làm cùng góp ý, Vy đăng ký tham gia một câu lạc bộ tập nhảy vì biết đâu có cơ hội tìm được chồng.
Tại câu lạc bộ, Vy quen một gã học viên lớn hơn mình 5 tuổi. Qua nói chuyện, Vy biết đây là người đàn ông ly hôn vợ từ lâu. Gã có một đứa con gái nhưng sống cùng vợ cũ ở nơi khác. Hàng ngày, sau giờ tập gã thường mời Vy đi uống nước tâm sự vì gã rất quý bản tính hiền lành của Vy. Chẳng biết do không có kinh nghiệm yêu đương hay gã đàn ông kia quá khôn khéo mà 1 tháng sau Vy và gã chính thức trở thành người yêu của nhau. Thời gian đầu, cứ sau giờ làm, gã lại đến công ty chở Vy đi tập, rồi 2 người đi ăn đi chơi. Nhưng dần dần, khi yêu được vài tháng, gã bắt đầu lộ dần bản chất đào mỏ khi thường xuyên kể khổ: “Anh phải gửi tiền trợ cấp 6 tháng cho con mà lương chưa có”, “Anh định mua cái tivi mới cho tổ ấm tương lai của chúng mình”, “Mẹ anh ốm, cụ muốn mua ít sâm Hàn Quốc mà đợt này anh kẹt quá”, “Anh muốn vợ chồng mình đi trăng mật ở Nha Trang, phải đặt vé máy bay và phòng bây giờ cho rẻ em ạ”,… để mượn tiền Vy. Mỗi lần gã mượn cũng không nhiều, chỉ dăm ba triệu nhưng nhiều lần như thế thì cũng là một con số không hề nhỏ.
Cứ thấy người yêu lừng khừng chuyện về ra mắt gia đình, Vy giả vờ có thai để thúc giục thì gã mới thú nhận: “Thật ra vợ chồng anh chưa ly hôn. Giờ muốn cô ấy ký vào đơn thì anh phải đưa 200 triệu, hay là em cho anh mượn tạm…”. Chẳng để hắn nói hết câu, Vy giáng cho hắn hai cái tát, một cái vì tội đào mỏ, một cái vì tội Sở Khanh rồi bỏ đi. Sau lần đó, Vy càng sống khép mình hơn. Cô buồn rầu tâm sự: “Có lẽ cái số mình chưa thoát kiếp gái ế. Ngần này tuổi rồi mới biết thế nào là yêu, thì lại gặp ngay kẻ chẳng ra gì. Giờ cứ nghĩ đến người đàn ông đó mình vẫn thấy ức lắm”.