Chị Thanh Bình thân mến!
Em năm nay 28 tuổi đã đi làm ở Sài Gòn, mức lương cũng tạm đủ lo cho cuộc sống, em có quen một người bằng tuổi cùng quê được 7 tháng, là bạn học chung từ thời cấp 3, bạn ấy đang đi học và vẫn đang sống nhờ vào bố mẹ vì chưa làm ra tiền.
Lúc mới yêu nhau bạn ấy vào thăm em nhưng cũng chỉ tự túc được tiền xe, mọi thứ ăn uống sinh hoạt em phải lo hết. Trong khi lúc đó bạn em mới đi làm bên Lào kiếm được cũng gần 30 triệu/tháng nhưng bài bạc hết. Bạn ấy tự khai với em vì ở xa nhau nên em không biết gì cả và hứa từ nay sẽ bỏ hẳn.
Yêu nhau được khoảng 3 tháng thì bạn ấy gọi điện cho em bảo muốn mượn tiền 2 triệu để đút túi thầy cô cho qua môn thi (bắt buộc ai cũng vậy) em cũng gửi cho mượn. Sinh nhật em, bạn ấy cũng vào được khoảng 1 tuần, mọi chi phí em cũng phải lo hết kể cả chi phí tổ chức sinh nhật. Lúc đó em không quan tâm đến chuyện tiền bạc cho lắm, em nghĩ bạn ấy còn đi học nên mới khó khăn vậy.
Ở ngoài quê tết lạnh, bạn ấy gọi điện xin tiền em mua áo da. Em gửi cho bạn ấy 1 triệu, thực sự trong lòng em rất khó chịu vì cảm thấy bạn quen sống dựa dẫm
Sau đó em về quê ăn tết, bạn ấy xuống nhà em chơi thấy em rửa chén bạn ấy cũng lao vào rửa giúp, em thấy vui vì bạn ấy biết chia sẻ với em. Rồi sau tết em vào lại Sài Gòn, vào được khoảng 2 tuần thì bạn ấy gọi điện bảo bị lừa, có đứa bạn mượn xe máy đi cầm mất 10 triệu, bảo cố gắng cho bạn ấy mượn thêm 3 triệu nữa để lấy máy ra. Em cũng đành phải cho mượn.
Bạn ấy mua xe cũng vay tiền em, thậm chí vào thăm em cũng chỉ lo được tiền vào còn tiền ra thì em cho. Lúc này em thực sự thấy chán nản, em thấy lo sợ cho tương lai. Em dị ứng với kiểu con trai mượn tiền và sống dựa dẫm vậy mà em lại yêu.
Lần nào anh cũng vay tiền em khiến em bực bội và khó chịu vô cùng (Ảnh minh họa)
trúng một người như vậy. Lâu dần tình cảm của em phai nhạt, không còn muốn bạn ấy vào thăm em nữa vì phải lo cho bạn ấy từ a đến z. Em cảm thấy không thoải mái chút nào. Trong lòng em thực sự ấm ức nhưng không thể nói ra, mà có nói bóng gió thì bạn ấy cũng không chịu hiểu.
Em nói với bạn ấy khi nào bạn đi làm kiếm ra tiền công việc ổn định thì em mới về quê và cưới còn không thì từ từ em chưa tính, lấy về không có tiền thì làm sao mà sống. Bạn em bảo bạn bè mình không có tiền cũng lấy nhau về bình thường đó thôi. Em thực sự không biết phải nói sao cả.
Bạn ấy nghỉ hè và về quê giúp ba mẹ xây nhà, tiền điện thoại không có, bảo xin mẹ thấy mẹ tội vì đang xây nhà. Bạn ấy cũng đang có ý định 1 tuần nữa vô thăm em. Bạn ấy không có tiền thì vào thăm em cũng bắt em phải lo tiền ra nữa. Em nghĩ đến thế thôi là cảm thấy bực bội, em cũng khó khăn chứ đâu có dư giả gì, phải trả nợ xe và lo chi phí sinh hoạt cho em thôi cũng mệt mà bạn ấy không chịu hiều. Giờ thì em cảm thấy chán nản thực sự. Em và bạn ấy đang giận nhau và em cũng không có ý gọi điện hay nhắn tin hỏi han trươc. Em xin hỏi em phải làm thế nào có nên tiếp tục không? Bạn ấy và em ở qần nhà nhau mà tâm nguyện em chỉ muốn vê quê sống gần bố mẹ. Em cảm ơn chị đã tư vấn! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy chán nản với người bạn trai của mình khi mà anh ấy liên tục vay tiền, sống ỷ lại vào em. Em phân vân vì hai người đã gắn bó với nhau một thời gian, nhà gần gặn nhưng tính cách của anh ấy khiến em không thể nào chấp nhận được.
Giờ thì em cảm thấy chán nản thực sự khi bạn trai ỷ lại và liên tục vay tiền (Ảnh minh họa)
Chị nghĩ rằng, trong hoàn cảnh này, cách tốt nhất là em nên nói thẳng vấn đề với bạn ấy. Đôi khi sự cả nể, dễ dàng chấp nhận, thỏa hiệp của em lại chính là điều khiến bạn ấy ỷ lại. Nếu như một lần, hai lần không nói nhưng tình trạng đó xảy ra liên tiếp thì cần phải xem xét lại. Thực sự anh ấy đang cảm thấy rằng việc xin tiền, vay tiền em quá dễ nên càng ỷ lại.
Em hãy nói rõ ràng với anh ấy, cả hai người mới chỉ đang yêu nhau, em cũng còn những dự định, những kế hoạch phải lo cho cuộc sống của mình và anh ấy nên tự lo công việc của anh ấy. Nếu một người đàn ông ngay đến cả cuộc sống của mình mà còn không làm chủ được, không tính toán được mà phải dựa dẫm vào người khác như thế thì làm sao lo được cho em, cho một gia đình?
Nếu sau khi em nói, bạn ấy không thay đổi hoặc tỏ ra khó chịu với điều đó thì em nên chấm dứt tất cả. Ngoài ra, dù em có tiếp tục tình cảm này thì cũng cần phải kiên quyết trong những lần anh ấy vay tiền một cách bừa bãi. Thực ra, em ngại nói ra lại chính là làm khó cho em và không xác định được con người đó bản tính như thế nào. Hãy thẳng thắn một lần em ạ. Đó là điều không có gì phải xấu hổ hay quá trớn. Đó là điều mà em nên làm.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!