Chị Thanh Bình thân mến!
Tôi là người rất thích đọc các mục tâm sự trên báo. Và hôm nay tôi lại viết về câu chuyện của cuộc đời mình. Câu chuyện của tôi rất dài, đến 7 – 8 năm trời và giờ nó đã kết thúc. Đúng là ở đời không ai học được chữ ngờ. Tôi đã từng rất đau khổ, mất ngủ triền miên, tôi chưa bao giờ muốn tự lừa mình nhưng có lẽ tôi đã lừa chính mình để nhận lấy bao nhiêu đau khổ. Tôi chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của mình để vơi đi phần nào buồn tủi. Xin chị Thanh Bình hãy lắng nghe câu chuyện của tôi và cho tôi một lời khuyên!
Ngày bạn chuyển đến lớp tôi vào năm 2 đại học, tôi không quan tâm lắm, nhưng đám con gái lớp tôi thì lao xao. Khi ấy, tôi thấy bạn có vẻ gì đó không đàng hoàng, gian gian và đó không phải là mẫu người mà tôi thích. Nhưng đến năm 3 bạn nói thích tôi dù trước đó bạn đã tán tỉnh vài người. Khi đó tôi cũng thấy bạn đẹp trai nhưng tôi không tin tưởng lắm nên dù có tình cảm tôi vẫn không nhận lời yêu. Bạn đã đau khổ một thời gian dài.
Đến năm thứ 5 thì bạn lạnh nhạt với tôi vì gia đình bạn không cho cưới người cùng tuổi nhưng tôi không biết điều này. Tôi cứ nghĩ rằng do mình không đồng ý quen nên bạn mới lạnh nhạt. Đến năm thứ 6 thì bạn không còn quan tâm tôi nữa. Tôi đau khổ vì nghĩ lỗi do mình nên bạn mới thay đổi như vậy. Tôi đâu biết rằng khi đó bạn đã quen một người con gái khác. Ra trường rồi tôi vẫn nhớ bạn và đau khổ vô cùng vì không hiểu tại sao bạn lại lạnh nhạt với tôi như vậy. Có những lúc một mình tôi ngồi khóc cả ngày, nỗi buồn không thể giãi bày đã làm cho tôi mắc bệnh trầm cảm, tôi đã mất ngủ triền miên suốt mấy năm trời.
Anh đã từng nói yêu tôi nhưng vì khi ấy chưa tin tưởng nên tôi từ chối. Giờ thì anh đi lấy vợ, bỏ rơi tôi một mình (Ảnh minh họa)
Sau đó vì gia đình bạn cũng không chịu người con gái đó nên bạn chia tay. Một thời gian sau nghe tin người con gái đó sắp lấy chồng bạn rất đau khổ suy sụp và có quen thêm vài người khác. Trong một lần đám cưới người bạn cũ. Tôi và bạn lại gặp nhau và bạn vẫn đến chọc ghẹo, tán tỉnh tôi như ngày xưa. Có lẽ đó chỉ là thói quen của đàn ông nhưng ngày đó tôi đã mơ mộng, đã nghĩ rằng bạn đó vẫn còn yêu mình. Nhưng không phải như vậy. Bạn tìm gặp tôi để mượn tiền (khi đó bạn chưa đi làm). Đi chơi với nhau, bạn còn rủ tôi vào khách sạn. Tôi không phải là người con gái dễ dãi nhưng tôi đã đồng ý vì quá yêu bạn hay là cảm giác muốn chuộc lại lỗi lầm tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo để giữ mình không vượt quá giới hạn. Sau lần đó bạn mới nói cho tôi biết rằng gia đình bạn không cho cưới, rằng nếu tôi thấy ai được thì quen đi. Mãi đến sau này tôi mới biết rằng gia đình bạn đã chọn một người con gái ở cùng quê và hợp tuổi để làm vợ và hai người họ đã quen nhau, nhắn tin với nhau toàn xưng hô “vợ, chồng”.
Lúc phát hiện ra trong điện thoại bạn có nhiều tin nhắn tình cảm của vài người con gái, tôi đã khóc lóc và suy sụp. Bạn đó đã quen cùng lúc với nhiều người và bạn bảo rằng bạn chỉ thương mình tôi, rằng đàn ông cũng phải có cái này cái kia, không có ai là hoàn hảo. Tôi đã mềm lòng và tha thứ, vẫn tiếp tục cho bạn mượn tiền, vẫn đi chơi, những lần đi ăn tôi đều phải trả tiền hết vì bạn ấy chưa đi làm. Cho đến hôm nay, bạn bảo rằng gia đình bạn bắt bạn ấy phải cưới người con gái ở quê trong năm nay, hoặc năm sau, rằng mong tôi đừng buồn.
Tôi đã mất 8 năm tuổi xuân để được một con số 0 tròn trĩnh, và tôi đã mất ngủ suốt 5 năm qua. Bây giờ mọi chuyện quá rõ ràng, tôi không có lựa chọn nào khác là phải ra đi khi người ta đã xua đuổi mình. Tôi chỉ muốn hỏi rằng tôi đã làm gì để cuối cùng bị đối xử như vậy, tôi đã nghĩ cho người khác quá nhiều để rồi cuối cùng tôi được gì. Mong chị Thanh Bình hãy cho tôi một lời khuyên để tôi vượt qua hoàn cảnh này. Tôi cảm ơn nhiều! (Bạn đọc)
Trả lời:
Bạn thân mến! Cảm ơn bạn đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, Thanh Bình hiểu rằng bạn đang đau khổ về mối tình của mình. Bao năm qua bạn nặng lòng với một người con trai nhưng rồi cuối cùng người đó lại ra đi, cưới một cô gái khác theo sự sắp đặt của gia đình. Bạn bị bỏ rơi và hoang mang không biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy.
Trước tiên, Thanh Bình xin chia sẻ cùng bạn những cảm giác đớn đau mà bạn đang phải trải qua. Với bất kì cô gái nào thì việc bị mất đi người mình yêu trong hoàn cảnh như vậy cũng đều là khó khăn cả. Tuy nhiên, nếu tỉnh táo hơn đôi chút, bạn có thể nhận thấy rằng câu chuyện của bạn dường như chỉ là chuyện tình xuất phát từ một phía.
Có thể cảm giác không còn được người ta theo đuổi, tán tỉnh nữa khiến bạn hụt hẫng và tiếc nuối nên nghĩ rằng đó là người ấy phụ tình. Nhưng thực chất, khi bạn đã từ chối họ, họ hoàn toàn có quyền đi tìm những người khác phù hợp với mình hơn. (Ảnh minh họa)
Trong suốt lá thư bạn chia sẻ, Thanh Bình thấy rằng dường như không có khoảng thời gian nào chuyện tình của hai bạn là song phương. Nó chưa bao giờ tồn tại dưới hình thức hai người là một đôi yêu nhau. Mối quan hệ ban đầu là người ấy theo đuổi bạn, bạn từ chối và rồi người ấy lao vào những cuộc tình khác, lạnh nhạt với bạn. Có thể cảm giác không còn được người ta theo đuổi, tán tỉnh nữa khiến bạn hụt hẫng và tiếc nuối nên nghĩ rằng đó là người ấy phụ tình. Nhưng thực chất, khi bạn đã từ chối họ, họ hoàn toàn có quyền đi tìm những người khác phù hợp với mình hơn.
Còn cuộc gặp gỡ tình cờ và khiến cho mối quan hệ của hai bạn gần đây tưởng chừng như đó là quan hệ yêu đương thì thực ra cũng chỉ là từ phía bạn. Anh ấy chưa chính thức nói hai người là một đôi mà cả hai cứ mặc định để đi chơi, vui vẻ với nhau như vậy. Tóm lại, mối quan hệ của hai bạn chưa lúc nào được nhìn nhận như một đôi tình nhân thực sự mà rất mơ hồ, không xác định, tình cảm chỉ còn nặng từ phía bạn mà thôi.
Hiện tại, anh ấy đã nói rất rõ ràng không thể cưới bạn nên bạn chỉ còn cách chấp nhận thực tế đó. Nhưng tính chất mối quan hệ trong 7 năm qua của hai bạn không hề sâu đậm như bạn nghĩ, có chăng cũng chỉ vì bạn còn tình cảm với người đó. Vì vậy, bạn đừng quá nặng nề chuyện đã qua này nữa, hãy nhanh chóng quên đi để tìm cho mình một tình yêu khác và một người khác hợp với mình hơn.
Chúc bạn mạnh mẽ, sớm vượt qua giai đoạn khó khăn này.